[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Trong đại viện.
  • Hai nữ nhân như hoa như ngọc, nhan sắc tuyệt mỹ, vốn cũng chẳng ưa thích gì nhau, vậy mà lần này lại cùng nhau ngồi trong đại viện học thêu thùa.
  • Chuyện này làm cho đám cung nhân trước mắt hết mực khó hiểu, chẳng phải hai vị này vốn chẳng ưa gì nhau hay sao? Sao bây giờ lại có một màn tỷ muội tình thâm như thế này chứ?
  • Vĩnh Nương đứng bên cạnh, nhìn đến hoa mắt chóng mặt, khó hiểu vô cùng.
  • Trước đây Triệu Sắc Sắc không hề có dáng vẻ này!
  • Vừa nghĩ xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng động, sau đó nha hoàn Cẩm Nhi của Triệu Sắc Sắc đã mang theo một giỏ thức ăn mang đến.
  • Vĩnh Nương thoáng nhìn qua, dường như còn nhìn thấy một vài làn khỏi mỏng bay ra từ chiếc giỏ tre ấy. Đây là...
  • Cẩm Nhi
    Cẩm Nhi
    Tham kiến thái tử phi, tham kiến Triệu Lương Đệ, đây là thức ăn mà Lương Đệ đã dặn dò nô tì mang đến.
  • Vĩnh Nương giật mình, A Độ bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn qua, không biết được nàng ta có âm mưu gì.
  • Còn Tiểu Phong cũng vô cùng ngơ ngác mà nhìn nàng ta, biểu hiện chấn động vô cùng.
  • Trong một khoảnh khắc nào đó, nàng nheo mắt nhìn sang chỗ của Cẩm Nhi, nghi ngờ nhìn về phía giỏ tre nàng ta đang cầm, cũng không nói lời nào.
  • Triệu Sắc Sắc nhìn thấy cảnh này, không khỏi đứng dậy đi đến giật lấy chiếc giỏ đựng thức ăn, sau đó đặt lên bàn và bày ra trước mắt mọi người. Giọng nói dịu dàng nhu mì.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Sắc Sắc nghe nói thái tử phi không được khoẻ, đây đều là những món có lợi cho sức khoẻ của người, thế nên mới mang đến đây, hi vọng có thể giúp thái tử phi mau chóng hồi phục sức khỏe.
  • Tiểu Phong ngoài mặt vẫn bình thường, tuy nhiên đáy mắt đã ẩn hiện cảm giác nghi hoặc, bụng thầm nghĩ không biết nàng ta lại muốn giở trò gì đây? Đột nhiên lại muốn đối xử nhiệt tình như vậy, ai lại chẳng "thụ sủng nhược kinh"?
  • Nếu nói trong này có độc, khiến Tiểu Phong lăn ra chết ngay tại chỗ, vậy thì chắc chắn là không thể rồi? Tuy rằng trong truyện cũng từng nói Triệu Sắc Sắc sau này đã ra tay với tiểu thiếp của Lý Thừa Ngân khi nàng ta có mang, tuy nhiên bây giờ Triệu Sắc Sắc cũng chưa hắc hoá đến mức đó, hơn nữa Tiểu Phong cũng không hại gì nàng ta, nàng ta chắc là chưa ra tay với nàng như vậy đâu nhỉ?
  • Vả lại ở đây có nhiều người như vậy, nữ nhân này sẽ không ngu ngốc đến mức giết nàng ở ngay đây, thức ăn cũng là do nàng ta mang đến, nàng ta dĩ nhiên không dám làm chuyện có hại chứ không có lợi cho mình đến vậy rồi!
  • Thế nhưng... Vậy thì tại sao nàng ta lại làm như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ nàng ta muốn độc nàng dần dần, đợi đến một lúc nào đó, sức khỏe của nàng sẽ xuống dốc hay sao?
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Thái tử phi, cô sao vậy? Sắc mặt cô đột nhiên kém quá.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Không có gì, ở đây cũng có ngự thiện phòng chuẩn bị cho ta, cô không cần phải nhọc lòng như vậy đâu.
  • Tiểu Phong vừa dứt lời, Cẩm Nhi đang đứng bên cạnh cũng đã vội chen vào.
  • Cẩm Nhi
    Cẩm Nhi
    Khởi bẩm thái tử phi, Triệu Lương Đệ biết người không khoẻ nên đã cố tình tự mình xuống bếp để làm cho người, khi nãy chỉ còn một phần bánh bao nữa thôi là xong, Triệu Lương Đệ mới dặn dò nô tì canh lửa, còn mình thì đến đây trước để khi người dùng thức ăn vẫn còn nóng. Hơn nữa... Đây cũng đều là những món ăn giải phong hàn và bồi bổ sức khỏe ở quê hương của người, là Triệu Lương Đệ đã theo đầu bếp người Tây Châu của ngự thiện phòng học cả đêm mới học được cách điều chỉnh hương vị của những món này cho giống quê hương của người. Đây đều là tấm lòng của Triệu Lương Đệ!
  • Tiểu Phong cũng có hơi giật mình khi nghe thấy những lời này, không nghĩ đến Triệu Sắc Sắc đột nhiên lại có lòng với nàng như vậy. Vừa định nói chuyện thì Triệu Sắc Sắc đã chắn ngang.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Cẩm Nhi, đây không phải là chỗ ngươi có thể tùy tiện lên tiếng.
  • Nàng ta nói xong, lại thân thiết quay sang chủ động nắm tay Tiểu Phong, ánh mắt linh động trong suốt như pha lê.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Thái tử phi, đây thật sự là tâm ý của Sắc Sắc, mong người có thể nhận cho.
  • Tiểu Phong nhìn vào đôi mắt trong suốt vô ngần kia của nàng ta, cũng chủ động lập úp bàn tay nàng tay xuống, vỗ vỗ mấy cái.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ở đây ta rất khỏe, cũng đã có người chuẩn bị đầy đủ cho ta, cô không cần phải nhọc lòng vậy đâu.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Nhưng mà đa tạ cô, Sắc Sắc, cô tốt với ta quá!
  • Tiểu Phong nhìn những món trên bàn, cắn môi định cầm lấy đũa gắp một miếng há cảo hình thù lạ mắt kia cho vào miệng thì Vĩnh Nương và A Độ đã chạy tới bên cạnh nàng.
  • A Độ là người đầu tiên có hành động, giật lấy đũa trong tay Tiểu Phong, còn Vĩnh Nương cũng cúi người xuống, khom lưng.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Xin Triệu Lương Đệ thứ tội, thái tử phi chỉ vừa mới tỉnh lại, thế nên đối với đồ ăn thức uống, thái y đều dặn dò chúng nô tì phải hết sức cẩn thận, thế nên xin phép Triệu Lương Đệ, nô tì xin thất lễ.
  • Sợ không? Sợ chứ! Bọn họ ai lại chẳng sợ trong lúc Triệu Sắc Sắc đang có lòng đố kỵ với Tiểu Phong mà làm càn làm quấy, như thế bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ để trả lại. Hơn nữa Tiểu Phong đối với A Độ và Vĩnh Nương chính là viên ngọc quý, nàng chỉ cần nhíu mày một cái thì bọn họ cũng đã không vui rồi, huống hồ chi đĩa thức ăn trước mắt, nhiều như vậy, nếu ăn xong thức ăn này mới phát hiện bên trong có độc, vậy thì có dốc lòng cứu chữa cũng vô ích.
  • Vĩnh Nương từng theo thái y học nên có biết sơ qua một chút y thuật, đầu tiên nhìn kiểm tra xem đặc tính của món ăn, xem những thành phần trong đó khi kết hợp với nhau có tạo ra độc dược gì hay không?
  • Tiếp theo nàng lại nhìn qua cách sơ chế và những mặt khác.
  • Cũng may, tất cả đều bình thường, không có gì đáng ngại, chỉ còn một thứ, không biết rằng người này có lén bỏ độc vào đó hay không.
  • Vĩnh Nương toan rút cây kim bạc ra để thử độc thì Triệu Lương Đệ đã vội nói.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Các người sợ ta bỏ độc vào đó có đúng không? Vậy thì không cần phải kiếm tra nữa đâu, để ta ăn thử một miếng là được chứ gì?
  • Triệu Sắc Sắc vừa nói dứt lời, bàn tay nàng ta đã đưa lên cầm lấy đũa và thìa, tất cả các món ăn đều gắp ra và để vào chén của mình, sau đó cúi đầu trầm mặc ăn hết tất cả.
  • A Độ và Vĩnh Nương thấy vậy, cũng đồng thời lui ra xa. Tiểu Phong chạm đến bàn tay đang cầm chén của nàng, bảo nàng ngừng lại.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Được rồi, đừng trách bọn họ nữa, bọn họ cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh bên trên đưa xuống mà thôi, ta tin cô sẽ không ngốc nghếch đến mức hại chết ta ngay tại đây đâu.
  • Đáy mắt Triệu Sắc Sắc thoáng xẹt qua một tia buồn bã đau đớn, nhìn thẳng vào mắt nàng, trong ánh nhìn còn mang theo một phần tình cảm gì đó khó nói thành lời.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Thái tử phi, đa tạ cô! Ta cũng hiểu bọn họ chỉ vì muốn tốt cho cô và nghe theo mệnh lệnh của thái hậu và hoàng hậu mà thôi, ta không để ý đâu.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Đa tạ gì chứ, là ta đa tạ cô mới đúng.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Được rồi, cô mau dùng thử đi. Ta đã học rất lâu đó, xem có giống như quê nhà của cô không?
  • Lệnh cấm túc của Triệu Sắc Sắc vẫn còn ba ngày nữa mới hoàn toàn được gỡ bỏ, tuy nhiên nàng ta lại chẳng nghĩ nhiều được như vậy, trưa ngày hôm qua, trong lúc đang thêu tranh ở đại sảnh của Thanh Loan điện, nàng ta bất chợt nghe thấy đám nha hoàn bên cạnh nàng ta vẫn đang bàn ra tán vào.
  • Nàng ta vốn cũng chẳng quan tâm gì mấy, vừa định tiếp tục làm chuyện của mình thì nội dung câu chuyện qua khe cửa lại một lần nữa lọt vào tai nàng ta. Nội dung đại khái chính là thái tử phi từ sau khi rời khỏi Thanh Loan điện vẫn luôn sốt cao không ngừng, có lẽ đã bị nhiễm phong hàn, hôn mê hết một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh dậy.
  • Những lời này như sấm chớp xẹt qua tai Triệu Sắc Sắc, khiến nàng ta thấp thỏm, đứng ngồi không yên.
  • Nàng ta cũng không hiểu vì sao, nhưng lần này nghe tin Tiểu Phong mắc bệnh, nàng ta thay vì giống như trước kia cảm thấy vui vẻ thì bây giờ lại cảm thấy rất khó chịu và lo lắng cho tình hình của Tiểu Phong.
  • Cũng có thể là vì... Vì lần đó Tiểu Phong đến chỗ nàng ta, nên mới khiến nàng ta cảm thấy áy náy hay sao? Cũng rất có thể! Ngoài ra chính nàng ta cũng cảm thấy Tiểu Phong từ sau khi thành hôn đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
  • Cứ như thế, cả buổi chiều Triệu Sắc Sắc đều đứng ngồi không yên, ngóng trông tin tức của Thừa Ân điện truyền qua. Thế nên mới có chuyện lần này nàng ta bất chấp mọi thứ, làm trái với lệnh của hoàng hậu mà đến đây.
  • Đừng ai hỏi vì sao Triệu Sắc Sắc lại muốn làm như thế, bởi vì chính bản thân của nàng cũng không cách nào hiểu được bản thân nàng ta đã muốn gì?
  • Tóm lại nàng ta chỉ biết vừa nghe thấy tin tức Tiểu Phong không ổn, là nàng ta đã bắt đầu bồn chồn khó chịu, định bụng sẽ đến đây cạnh khoé nàng ấy, nhưng lại không cách nào ngừng đi cảm xúc trong lòng mình.
  • Thậm chí khi nãy nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Phong yếu ớt như thế, nàng ta còn cảm thấy rất đau lòng.
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Có ngon không?
  • Ánh mắt Triệu Sắc Sắc nhìn Tiểu Phong đầy mong chờ khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện sự vui vẻ.
  • Nghe thấy những lời này của nàng ta, Tiểu Phong suýt nữa đã sặc miếng canh trong miệng mình, lơ đễnh nhìn sang, thầm quan sát Triệu Sắc Sắc.
  • Ánh mắt này, khuôn mặt này, có lẽ không phải là giả đâu nhỉ?
  • Nàng từ lúc mới sinh ra đến tận bây giờ, chưa bao giờ thấy qua một nữ nhân lại chăm lo cho tình địch của mình như thế.
  • Khụ khụ... Nàng ta rốt cuộc đang có âm mưu gì đây?
  • Tuy nhiên nói đi thì cũng nên nói lại, tay nghề của Triệu Sắc Sắc quả thật là không hề tầm thường, những món ăn Tây Châu này, Tiểu Phong đều chưa từng được thử qua, nhưng lại phát hiện chúng rất ngon, rất hợp với khẩu vị của nàng.
  • Mặc kệ, cứ có thực ăn ngon là được rồi, cần gì phải suy tính sâu xa. Nàng ta dù sao cũng đâu dám bỏ độc vào đây!
14
Chương 44